Tương Ưng Bộ 35.186
Saṃyutta Nikāya 35.186
17. Phẩm Sáu Mươi Lược Thuyết
17. Saṭṭhipeyyālavagga
Thuộc Quá Khứ (1)
Ajjhattātītāniccasutta
“Mắt, này các Tỷ-kheo, là vô thường, thuộc quá khứ. Tai ... Mũi ... Lưỡi ... Thân ... Ý là vô thường, thuộc quá khứ.
“Cakkhu, bhikkhave, aniccaṃ atītaṃ ...pe... jivhā aniccā atītā ...pe... mano anicco atīto.
Thấy vậy, này các Tỷ-kheo, vị Ða văn Thánh đệ tử nhàm chán đối với mắt, nhàm chán đối với tai, nhàm chán đối với mũi, nhàm chán đối với lưỡi, nhàm chán đối với thân, nhàm chán đối với ý.
Evaṃ passaṃ, bhikkhave, sutavā ariyasāvako cakkhusmimpi nibbindati ...pe... jivhāyapi nibbindati ...pe... manasmimpi nibbindati.
Do nhàm chán, vị ấy ly tham. Do ly tham, vị ấy được giải thoát. Trong sự giải thoát, trí khởi lên biết rằng: Ta đã được giải thoát.
Nibbindaṃ virajjati; virāgā vimuccati; vimuttasmiṃ vimuttamiti ñāṇaṃ hoti.
Vị ấy biết rõ: ‘Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã làm, không còn trở lui trạng thái này nữa’.”
‘Khīṇā jāti, vusitaṃ brahmacariyaṃ, kataṃ karaṇīyaṃ, nāparaṃ itthattāyā’ti pajānātī”ti.
Hoà Thượng Thích Minh Châu dịch Việt